- Em có nên làm cái việc 'kinh thiên động địa' ấy không? Hay cứ để cho mọi chuyện tới tự nhiên và ngày đêm hồi hộp, chờ mong sự bao dung vô bờ bến của một người đàn ông nào đó.
Ảnh minh họa
Em hiện là một cô nữ sinh 18 tuổi, chuẩn bị đương đầu với những kì thi quan trọng nhất, quyết định tương lai của mình. Vậy mà lúc này, tâm trạng em luôn bất ổn và không sao tập trung tinh thần vào việc học được.
Em có bạn trai từ khi học lớp 11. Những rung cảm ngọt ngào đã chúng em đến với nhau. Rồi không biết tự khi nào, những lần bố mẹ vắng nhà, chúng em hẹn gặp nhau, gần gũi nhau rồi... mọi cử chỉ cứ thân mật dần. Mỗi lần như thế, bạn trai em cứ biện minh rằng: "Đã yêu nhau thì không còn gì phải giấu diếm. Hay là em không yêu anh?".
Một cô nhóc 18 tuổi, sống hiện đại và có kiến thức nhất định về giới tính đủ để cho em biết được cái hậu quả to lớn thế nào nếu bọn em đi qua giới hạn, và người thiệt thòi sẽ chỉ có mình em mà thôi nếu lỡ để mất "cái ngàn vàng".
Nhưng cuối cùng, lí trí đã không giam cầm được cái bản năng trỗi dậy. Chúng em lúc đầu chỉ "cưỡi ngựa xem hoa", song "đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma". Và trong một lần sơ ý thiếu kiềm chế, em đã đánh mất tất cả. Mặc dù vậy, em vẫn ý thức rằng, mình không được phép buông thả, với lại cả em và bạn trai đều không muốn trở thành những ông bố, bà mẹ bất đắc dĩ. Nên về sau, chúng em không hề có thêm bất cứ một lần quan hệ thực sự nào nữa.
Thế rồi, giữa chúng em bắt đầu nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Những hiểu lầm xảy ra khiến anh ấy muốn chia tay. Em ngỡ ngàng, không ngờ rằng người mà mình trao tất cả lại có thể ra đi nhẹ nhàng như thế.
Suốt 4 tháng chia tay nhau, không có ngày nào em không dằn vặt về chuyện mình đã không còn trinh trắng. Em tự hỏi, rồi ai sẽ đủ bao bung và độ lượng để yêu em lần nữa. Và em đã có gắng dùng đủ mọi cách để kéo anh ấy về bên em. Dẫu rằng trong lòng hiểu rằng, chúng em rồi cũng sẽ không thể cưới nhau được. Nhưng em muốn níu giữ tình yêu này lâu dài để sau này có cái cớ biện minh với chồng tương lai về việc mình không còn nguyên vẹn.
Giờ đây, bọn em lại đang tiếp tục mối tình của mình dù những ngày thi đang đến gần. Em không biết mình có đang thực sự yêu anh ấy không hay chỉ là đang níu kéo chút danh dự còn sót lại. Đã có lúc em nghĩ tới chuyện "vá víu" để có thể thanh thản sống tiếp, thanh thản chia tay và thanh thản tìm người khác. Có như thế em mới hi vọng đến một gia đình hạnh phúc trong tương lai.
Em không biết mình phải làm gì. Em có nên làm cái việc kinh thiên động địa ấy không? Hay cứ để cho mọi chuyện đến tự nhiên và ngày đêm hồi hộp, chờ mong sự bao dung vô bờ bến của một người đàn ông nào đó sau này. Chỉ có điều, cái xã hội vẫn còn đầy ẫy những định kiến, vẫn tồn tại những quan niệm "trọng nam khinh nữ", vẫn coi trọng chuyện trinh tiết người phụ nữ này làm em lo sợ. Liệu một cô gái không trong trắng như em còn có thể tìm được hạnh phúc không?